Mưa đã bao lần làm lòng ta điên đảo, bao lần dò dẫm trong cõi hồn ta mông lung, héo hắt. Và cũng đôi lần ấy mưa mênh mang, nhẹ nhàng tắm gội rồi hong phơi cho lòng ta ướt đẫm chút dư vị bình yên và ngọt dịu.
Tôi thường cảm thấy tâm hồn trào dâng một cảm xúc lạ thường khi bất chợt gặp những cơn mưa đang lay bay phất bên hè phố.Đó là những cơn mưa, mà chính xác là những cơn mưa giông trên biển ngày tôi theo chân gia đình ra đi tìm kiếm hơi thở của sự tự do. Bàn tay thô ráp đầy muối mặn của ba đang ôm chầm lấy hai mẹ con để che chở trước cơn mưa giông giữa biển khơi tăm tối, cơn mưa hung hãn, đem theo vị đắng chát của muối biển và những tiếng gió rít của thần chết đang gạt lưỡi hái sét sáng rực bầu trời vào con tàu bé nhỏ đang lúc nhúc những kiếp người cùng khổ. Cơn mưa đầu đời của một đứa trẻ tám tuổi sao lại khác xa kỉ niệm đẹp đẽ nhưng lời mẹ kể khi sinh tôi ra trong nhà thương khang trang và ấm áp, ngoài trời đang đổ cơn mưa mùa xuân, tiếng mưa hòa trong tiếng khóc của sinh linh bé bỏng đang chào đời và khi ba tôi đặt vội cuốn sách ông đang đọc để dỗ dành tôi, lúc đó trong tâm hồn của một linh hồn bé nhỏ chợt nhận ra mưa chính là định mệnh, nhưng chẳng có hình ảnh đẹp đẽ nào xuất hiện ở đây cả, tiếng thét thất thanh của đám trẻ con nheo nhóc, rét run của gió biển đang rít qua từng kẽ da của hàng chục con người đang lênh đênh trên biển lớn, nỗi lo lắng lật thuyền đồng nghĩa với xa rời sự sống. Mưa tạnh, bầu trời tràn ngập vì tinh tú, để rồi... những sự im lặng của biển cả khiến tôi hãi hùng, tôi thiếu vắng, tôi nhớ nhung và thiết tha tìm cách trốn chạy khỏi những đặc quánh của miền tĩnh lặng cô độc và da diết.

Mãi cho đến khi trở thành một thiếu niên, tôi vẫn không sao quên được đêm mưa ngày ấy, một sự cuồng nộ của mẹ thiên nhiên đã làm trái tim tôi băng giá trước cả những chiều mưa mà loài người say mê đến tột cùng, mưa bụi. Nhưng cũng chính cơn mưa bụi ấy, tôi lại tìm được một chút sự ấm áp và ngọt ngào của thứ mà người nghệ sĩ gọi là đi trong mưa, ái tình dường như rất thích những cơn mưa và ắt hẳn phải là những cơn mưa đầu mùa hạ, giọt mưa nhẹ nhàng thổi theo cơn gió và đọng lại trên cánh dù của đôi tình nhân đang dạo bước trên hè phố với những xúc cảm riêng biệt mà những kẻ si tình mới hiểu hết được. Thế rồi... có ai biết chăng tôi cũng đã biết yêu những cựa quậy tí tách của những cơn mưa đầu mùa không biết bao lần ngậm lấy hồn tôi ướt át, dịu ngọt mà bình yên. Mưa tinh khôi, mưa ỡm ờ trên cỏ mềm gót chân, mưa ương chiều và vuốt ve bản ngã, cứ mặc sức thả mình trên ngõ phố rêu phong đong đầy thanh âm của năm tháng hệt như bóng hình của tà áo trắng mướt đã cùng tôi bước qua những cảm giác ngọt ngào pha lẫn chút trần tục mà nhân gian gọi là mối tình đầu.
“Dépêche-toi, il pleut ( nhanh lên cậu kia, trời mưa rồi ) “, tiếng mưa như trút nước làm nhòa đi tiếng gọi của ông giáo Pháp đang hối thúc tôi vào những ngày tôi rảo bước trên sảnh đường Université de Paris, một trong những trường đại học danh giá nhất Paris. Sân trường một mùa thu tĩnh lặng, mưa hò hẹn lang thang tự đâu trở về, ướt đẫm, mơn trớn cho không gian thanh khiết, trong trẻo. Một mình mê đắm trong làn mưa đầu mùa vẫn hãy còn bình yên, tôi mãi mê vắt cạn lòng mình vào tất cả, tôi mông lung, tôi nhớ nhung và thiết tha về chút gì ấy đã xa xôi cũ kĩ, đã từng nằm gọn trong bụi mờ dĩ vãng như bỗng một ngày bị mưa cuốn trôi đi. Liệu chăng mình nhạy cảm và ủy mị lắm không? Đưa tay chạm thật khẽ vào chút mưa phiêu lãng hay hồi ức về một chút gì đã trở thành hoài niệm, dáng người xa xa thấp thoáng trong màu khói của quá khứ hôm kia.
Mưa cũng có tuổi trẻ và trưởng thành, đến bất chợt vào những mùa thu đầy lá vàng rơi để vội cảm nhận những thanh âm vụng về nhưng thân thương của cuộc sống, chỉ để làm ướt cặp tình nhân đang chạy dưới cơn mưa mà trên môi của kẻ si tình vẫn vẹn nguyên nụ cười hạnh phúc. những khẽ khàng đầu tiên vào mưa gửi đến những cơn nắng trái mùa át đi cả tiếng bài giảng vang vang trên giảng đường, bật tách khỏi lớp vỏ tuổi thơ để theo chân những vì tinh tú ra đi tìm hơi thở của cuộc sống mới, một cuộc sống tự do và khát vọng hơn.
Em cũng đừng vô tình hong khô những cơn mưa mùa về... được không em?
“Dépêche-toi, il pleut ( nhanh lên cậu kia, trời mưa rồi ) “, tiếng mưa như trút nước làm nhòa đi tiếng gọi của ông giáo Pháp đang hối thúc tôi vào những ngày tôi rảo bước trên sảnh đường Université de Paris, một trong những trường đại học danh giá nhất Paris. Sân trường một mùa thu tĩnh lặng, mưa hò hẹn lang thang tự đâu trở về, ướt đẫm, mơn trớn cho không gian thanh khiết, trong trẻo. Một mình mê đắm trong làn mưa đầu mùa vẫn hãy còn bình yên, tôi mãi mê vắt cạn lòng mình vào tất cả, tôi mông lung, tôi nhớ nhung và thiết tha về chút gì ấy đã xa xôi cũ kĩ, đã từng nằm gọn trong bụi mờ dĩ vãng như bỗng một ngày bị mưa cuốn trôi đi. Liệu chăng mình nhạy cảm và ủy mị lắm không? Đưa tay chạm thật khẽ vào chút mưa phiêu lãng hay hồi ức về một chút gì đã trở thành hoài niệm, dáng người xa xa thấp thoáng trong màu khói của quá khứ hôm kia.
Mưa cũng có tuổi trẻ và trưởng thành, đến bất chợt vào những mùa thu đầy lá vàng rơi để vội cảm nhận những thanh âm vụng về nhưng thân thương của cuộc sống, chỉ để làm ướt cặp tình nhân đang chạy dưới cơn mưa mà trên môi của kẻ si tình vẫn vẹn nguyên nụ cười hạnh phúc. những khẽ khàng đầu tiên vào mưa gửi đến những cơn nắng trái mùa át đi cả tiếng bài giảng vang vang trên giảng đường, bật tách khỏi lớp vỏ tuổi thơ để theo chân những vì tinh tú ra đi tìm hơi thở của cuộc sống mới, một cuộc sống tự do và khát vọng hơn.
Em cũng đừng vô tình hong khô những cơn mưa mùa về... được không em?
Duy Cao
Nhận xét
Đăng nhận xét