Sài Gòn là những tiếng rao hàng cùng những tiếng động ồn ào của đủ loại xe cộ từ sáng cho đến tối. Những âm thanh quen thuộc của những người bán hàng rong từ ông bán phở, bà bán gánh xôi chè với tiếng rao hàng độc đáo đến tiếng gõ lách cách của chú Tiều bán hủ tíu. Người Sài Gòn sống không cần đồng hồ vì những người bán hàng rong rất đúng giờ. Cứ đúng 7 giờ sáng là tiếng rao hàng lanh lảnh “Ai bánh mì nóng hổi đây” của bà bán bánh mì đánh thức tui dậy không bao giờ trễ một phút.
Sài Gòn là thành phố cho những dân nghiền coi cinéma với đủ các rạp chiểu bóng từ bình dân như Văn Cầm chuyên chiếu thường trực hai phim liên tiếp, Cẩm Vân với phim Ấn Độ, Kinh Thành và Modern còn có tên là Kinh Đô ở Tân Định, Casino Dakao ở khu Dakao, sau này có thêm rạp Văn Hoa Da Kao, đến rạp Lê Lợi trên đường Lê Thánh Tôn chuyên chiếu những phim của Pháp cũ như "Le passenger dans la pluie", "Quelqu’un derrière la porte", ... Đại Nam trên đường Trần Hưng Đạo chuyên chiếu phim Tàu.. đến Casino Sài Gòn, Eden, và Rex, sang hơn thì có Mini Rex A và B. Rạp Eden được những cặp tình nhân ưa thích vì có tầng trên kín đáo để tâm tình hay nếu có tiền thì vào Mini Rex với những chiếc ghế da lớn đủ cho hai người có thể ngồi chung với nhau.Sài Gòn cũng là thành phố nổi tiếng về ăn nhậu từ những nhà hàng nổi tiếng về Bò 7 Món như Duyên Mai ở đường Chi Lăng, Phú Nhuận, Ánh Hồng trên đường Nguyễn Minh Chiếu gần cổng xe lửa, những quán nhậu trên đường Võ Di Nguy đến những gánh hàng bún chả ở khu chợ Tân Định mà tui đã ăn qua. Viết về Sài Gòn mà không nhắc đến Phở cũng là một thiếu sót. Những tiệm Phở nổi tiếng ớ Sài Gòn như Phở Quyền, Phở Gà Pasteur, Phở Xe Lửa, Phở Tầu Bay .. tui cũng đã ăn qua nhưng tui thích nhất quán phở không tên ở đầu cư xá Chu Mạnh Trinh của ông bán phở dạo. Ông thường hay đi trong xóm và rao “Phơ.ơ..ở” và khi mua ông cho người bưng tô phở còn nóng bốc khói đến tận nhà. Ăn xong tui cho cơm nguội vào ăn với nước phở để vét tận cùng cái hương vị của phở còn sót lại trong tô.
Sài Gòn còn là thành phố của những gánh hàng rong nếu bạn thích ăn quà vặt nhất là giới học trò. Rất nhiều không thể kể hết được, điển hình là bò bía bưu điện, bánh mì Cụ Lý, bánh cuốn Văn Lang trên đường Trương Minh Giảng, bánh đúc chiên, đu đủ bò khô và đậu đỏ bánh lọt trên đường Trần Quý Cáp, nhiều khi đang ăn thì những người bán hàng bị cảnh sát đến đuổi phải vội vã chạy làm khách cũng phải vừa chạy vừa ăn đôi khi chưa kịp cả trả tiền. Ngoài ra còn có những tiệm như Thạch chè Hiển Khánh, bánh cuốn Tây Hồ trong ngỏ hẻm đối diện với rạp ciné Casino Dakao, cà rem cây ở tiệm kem trong rạp ciné Kinh Thành, kem Brodard trên đường Tự Do,…
Sài Gòn là những trang nhật ký viết về một tuổi trẻ thơ mộng, một mối tình thời học sinh, một cây đàn guitar cùng bộ băng cát xét chứa đầy những tình ca Ngô Thụy Miên và Lam Phương, những đêm Đô thành sáng đèn, nhộn nhịp tiếng hát phòng trà quen thuộc.
Sài Gòn là NỖI ĐAU, là NƯỚC MẮT và là TÌNH YÊU ĐẦU ĐỜI của những con người đã biết đắm say trong tình yêu mang vẻ cuồng si và khờ dại. Họ coi Sài Gòn như thanh mai trúc mã, họ sống vì nó, đau đớn ra đi đem cùng sự tủi nhục " Ta bỏ Sài Gòn chẳng khác gì anh hùng không thể cứu được mỹ nhân ". Và Sài Gòn là gì mà người ta phải thương nhớ ? Sài Gòn là nơi ĐÁNG SỐNG nhất ở trên đời và là nơi tui có thể mạnh miệng nói rằng: " CHỪNG NÀO TAO CHẾT, NHỚ CHÔN TAO TẠI SÀI GÒN.
Duy Cao

Nhận xét
Đăng nhận xét