Sài Gòn là thành phố có hai mùa mưa nắng, một hình ảnh rất tương phản, như khung trời Sài Gòn vào một buổi sáng mùa xuân: một khung trời êm dịu vừa có mưa vừa có nắng.
Ngọc Viễn Đông là miệt thành của sự đối lập giữa giàu và nghèo, của yêu và ghét và của nhớ nhung rồi hờn giận. Giữa những biệt thự kiến trúc cổ kính kiểu thuộc địa, cổng khép và tường cao với những khu phố ổ chuột xây tạm bợ, nham nhở trên mấy dòng kênh nước đen thùi lùi, nằm chằng chịt như con trăn giữa lòng thành thị. Yêu cái vẻ thanh lịch và chân phương của người dân Sài Gòn và ghét tiếng chửi thề của đám trẻ con lang thang đường phố, bị dạy hư bởi cái tánh xuề xòa của người lớn. Giữa sự ồn ào của hàng bột chiên bình dị ngay vỉa hè của chú ba người Quảng Đông và không gian Âu Mỹ yên lắng nhưng lạnh lùng của những restaurants sang trọng, sở hữu bởi tay Phú Đĩ mới nổi nào đó. Nổi bật hơn cả, là phong cách sống của người Sài Gòn sinh động, đa dạng nhưng thực tế, dù ở tầng lớp nào, họ không "sống như đã từng được sống" mà luôn sống cuộc đời mới toanh "như chưa được sống bao giờ”. Sống một cách yêu đời nhưng vẫn xen lẫn một chút vội vàng và cuồng nhiệt, nhưng sự thiết tha và lãng mạn thì không bao giờ thiếu. Mỗi tâm hồn người Sài Gòn cứ như một gã nghệ sĩ mộng du đi tìm nốt nhạc trầm lắng.
Ẩn mình sau hàng rào bông giấy, thủy tiên đỏ rực, là những ngôi nhà Tây lúc nào cũng có vẻ bí mật, cả trăm tuổi chứ chẳng ít. Thỉnh thoảng từ bên trong, vang lên tiếng dương cầm thánh thót, thật êm dịu, chẳng biết ai đánh nhưng khúc nhạc dịu ngọt ấy phải là bàn tay của một tuyệt sắc giai nhân. Không biết những người sống trong đó là ai, làm gì, nhưng cũng chẳng có ai muốn quên mỗi góc nhà sang trọng ấy đã từng là người gìn giữ những kỷ niệm, dù cho có yêu kiều hay buồn thảm đến đâu.
Dù gì thì gì, những ngôi nhà to ngói đỏ rêu phong thường bị bấm chuông phá giấc ngủ trưa. Thì đây vẫn là nguồn cảm hứng vô tận cho hàng tỉ câu chuyện mê ly rùng rợn bọn tôi bịa ra truyền miệng cho đám nhóc mỗi khi vào buổi tối cả xóm bị cúp điện, không có "ti wuy" công cộng của chú Tư, thím Sáu để coi ké! Câu chuyện về một ông Tây những năm 1920s trong căn biệt thự trắng nằm lọt thỏm trên đường Boulevard Chanson hay những khu nhà tăm tối, không còn người sống trong đó nhưng tiếng gió khuya cứ luôn rít lên tiếng khóc ai oán. Nghe có nhiêu đó thôi cũng đủ làm lũ nhóc tì run như cầy sấy. Chỉ cách những tòa dinh thự ấy vài trăm mét là một xóm lao động nghèo, suốt ngày văng vẳng tiếng đàn kìm, đàn bầu hòa cùng tiếng ca vọng cổ đầy tâm sự và buồn da diết, bên cạnh đó là những ” truyền thuyết” về thế giới xã hôi đen, về những tay anh hùng du đãng như : Đại Cathay, Hùng James Dean hay Minh Cầu muối, Dũng Đakao... trong tiểu thuyết đường phố của Duyên Anh thấm đẫm mùi đao búa.
Duy Cao

Nhận xét
Đăng nhận xét