THẰNG TÂY CON

"Ôi mẹ ơi, tránh xa nó ra đi anh em, cái thằng Tây con, thằng Mắc cù loi hông ai thèm chơi".

Tiếng trêu ghẹo của đám con nít trong xóm khiến cho An tức tối. Lồng ngực nó hít hà không khí liên tục, hai mũi nó nhếch lên giận dữ, khuôn mặt nó nhăn lên giận dỗi.
- Tụi bay im đi, tao không phải là thằng Tây con.
- Không có ai trong xóm tóc nâu và cái mũi thẳng đuột như mày hết, thằng Mắc cù loi khác người, đừng chơi với thằng khác người anh em, nó khác người như ba nó vậy.

An tức đến hộc máu, đầu của thằng nhỏ 8 tuổi muốn bốc khói và nước mắt chỉ trực chờ chảy ào ạt từ đôi mắt của nó, Andrea McClean, cái họ được đặt theo họ của ba nó bị đám trẻ con trong xóm giễu cợt hết mức như vậy. An cô đơn và cảm thấy tức tối, biết mình chẳng thể làm gì được với bọn trẻ, nó dậm dật bước về nhà.

Con đường từ xóm trên về nhà hôm nay tự nhiên không đẹp đẽ như thường ngày gì hết. Tâm trạng buồn bã của An làm cho những bước chân của nó nặng trĩu và mệt mỏi. Lão Tư già dân Bắc Kỳ đang đứng ngoài cửa nhà, nhìn thấy An đi ngang qua nhà cũng í ới kêu bằng cái giọng lanh lảnh:
- Ồ, chào nhóc Sú pa dăng, lại cho chú bảo cái nào.
- Con là An chứ không phải là thằng Sú pa dăng gì hết.

Nói đến đây, An bật khóc nức nở và chạy một mạch về nhà, bà Tư thấy thằng bé tội nghiệp cũng huých tay ông chồng.
- Ông hay nhể, thằng bé nó ngoan ngoãn dễ thương như vậy mà cứ suốt ngày phải chòng ghẹo nó cho bằng được mới thấy đã người à?.
- Bà cứ dở hơi nhở, tôi ghẹo nó chứ có chửi cha chửi mẹ nó không mà bà cứ làm tùng hoăng thế phỏng? Ghẹo tý cho vui mà bà cứ khoái làm rộn chuyện, vô mà ăn cơm.

Mẹ An đón nó trước cổng, bằng một vài ánh nhìn tinh tế của người mẹ. Bà biết tỏng hôm nay con trai mình lại bị trêu ghẹo, bà không lấy làm lạ trước điệu bộ lết thết của An. Cái cổ áo nó ướt đẫm nước mắt, mặt mũi thì lem nhem như con mèo chui góc bếp. Bà vội cúi xuống vỗ về con trai mình:
- Sao nay con trai đi đâu chơi mà lem luốc quá vậy con?
- Mẹ ơi?
- Sao con trai của mẹ?
- Con và ba là những người lập dị thiệt hả mẹ?
- Sao con lại nói vậy, ba con là người hiền lành và dễ mến, cũng như con đó An.
- Đám trẻ con trong xóm không chịu chơi với con, tụi nó cứ kêu con là thằng Tây con, khuôn mặt và cái tên cũng lập dị, khác người như ba vậy đó mẹ. Con là đứa trẻ khác người hả mẹ?
- Ôi chời, con trai của mẹ, ba con là người Mỹ, lấy mẹ rồi sanh ra con, con giống ba con nhiều hơn giống mẹ, nên đám trẻ mới thấy con lạ lẫm như vậy đó.

Để con mình không phải đứng ngoài cổng với bộ dạng này quá lâu, bà giục con:
- Bây giờ con trai của mẹ đi vô nhà tắm táp cho sạch sẽ nha, có món canh chua với trứng cà chua mẹ làm. Toàn món con thích không đó.
- Dạ, con đi vô liền.

An quệt ngang nước mắt, khuôn mặt thằng bé rạng rỡ hẳn lên, nó nhanh nhảu bước vô nhà. Tự nhiên bão giông trong lòng thằng bé tự nhiên bị xua tan bởi mấy món khoái khẩu mà mẹ làm. Tắm xong, An hí ha hí hửng nhảy chân sáo đi từ nhà tắm lên và quên hết trơn mấy lời trêu ghẹo của tụi con nít trong xóm chiều nay. Kể từ ngày ba phải đi chiến dịch, An đã quen không khí chỉ có hai mẹ con ở nhà, lâu lâu có ông bà ngoại lên thăm An được một hai ngày rồi lại về quê. Sống quá lâu trong cái cảnh phải mong ngóng bóng dáng người chồng, mẹ An lo lắm nhưng thư từ của ba An thì vẫn gửi đến đều đều cùng sự vắng mặt dài ngày vốn đã rất quen thuộc. An nhớ ba lắm, đã lâu rồi thằng bé nó không được nghe cái giọng lơ lớ của ba nó. Cả gia đình giờ không có những chuyến đi dạo công viên, đi nhà thờ cùng nhau hay đi ăn một bữa ăn ở nhà hàng với nhau.

Những tình cảm An dành cho ba nó lúc nào cũng là những nỗi nhớ nhung và còn là những sự ngưỡng mộ vì ba nó chính là thần tượng duy nhất của nó. Ba nó là một sĩ quan thực chiến thuộc hàng ưu tú của quân đội Mỹ và nó cũng được một vài lần được ba nó bế theo trong lễ nhân huy chương quan nhân Mỹ hồi nó còn bé xíu. Ba của đám nhỏ trong xóm đa số là lính trận bình thường và có người đi lính vì bị bắt, nên tụi con nít ganh tỵ và ghét An vô cùng vì vậy tại sao mà nó cảm thấy tức tối khi đám oắt con trong xóm dám lấy tên họ của ba nó ra mà chọc ghẹo.


Đi lên nhà trước, An chợt ghé lại, mắt thằng bé chăm chú nhìn về phía kệ sách. Một tấm hình lưu niệm chụp cả nhà của An. Đúng như lời mẹ nói, nó giống ba quá!. Từ cặp mắt, cái miệng, điệu bộ làm duyên đều giống ba nó y như đúc. Mái tóc nâu óng ánh là một trong những thứ mà An tự hào nhất, mái tóc đặc trưng của nhà McClean. Nó mềm và óng ả, tựa như một chòm mây trôi nhè nhẹ trên bầu trời vào những ngày chớm đông. Cũng đôi lúc An cảm thấy có một chút đồng ý với đám trẻ trong xóm, nó không có một đường nét Việt Nam nào ngoài nói tiếng Việt. Trong con tim của nó đang cuộn trào mạng mẽ dòng máu Ái Nhĩ Lan, dòng máu của những gã chiến binh Viking. Dòng máu của những gã di dân dũng cảm đã đứng lên đánh bại người Anh vì sự độc lập của Mỹ quốc.

Ơ, nếu vậy thì nó không có một nét gì giống mẹ sao? Coi vậy sao mà được, An cầm tấm hình đi tới đi lui, quên luôn cả lời mẹ kêu ăn cơm. An nhìn ngắm mẹ mình cố tìm ra một nét nào đó giống mẹ, mẹ An đẹp, rất đẹp. Người phụ nữ mảnh mai và đoan trang ấy mặc một bộ áo dài cổ cao, đứng cạnh anh sĩ quan cao lớn và đẹp trai. Cô sở hữu một đường nét thanh tú và dịu dàng, đúng chất của người phụ nữ chính chuyên Việt Nam.
- Con có thấy đôi mắt của con giống mẹ không An?

Tiếng gọi của mẹ đứng từ đằng sau. An giật mình quay đầu lại, mẹ đã đứng đằng sau thằng bé từ rất lâu, chăm chú nhìn con đang nâng niu bức hình gia đình trên tay. Nhìn con trai như vậy, bà thấy hạnh phúc, hạnh phúc là phải rồi. Vì trải qua biết bao nhiêu sóng gió, từ rào cản về gia đình, ngôn ngữ và địa vị xã hội, hai vợ chồng mới đến được với nhau. Cậu con trai của hai người là biểu hiện của những tháng ngày nồng cháy lửa tình yêu, thứ khiến người đàn bà này mong ngóng từng đêm. Ba An đi ra tiền tuyến cũng rất lâu, càng ngày chiến sự càng kéo dài. Những kỳ nghỉ phép và những lá thư từ chiến trường ngày càng lâu khiến cho người mẹ một con cảm thấy sốt ruột. Sài Gòn những năm 70 vẫn luôn mang một bộ mặt sôi nổi và giàu đẹp, nhưng chiến tranh đã khiến cho tâm hồn Sài Gòn dần trở nên dao động. Những nhịp sống tại Sài Gòn bắt đầu chảy chậm lại. Sự sôi nổi và nồng nhiệt cũng dần dần phải thích nghi cùng với nhịp đập ồn ào, máu lửa của chiến trường.

An chăm chú nhìn vào cặp mắt theo như lời mẹ kể, đúng rồi. An có cặp mắt rất đẹp, như mẹ của An vậy. Đôi mắt sâu thăm thẳm phảng phất chút nét buồn. Đặc biệt nốt ruồi hình giọt lệ của cả hai mẹ con tô điểm trên khuôn mắt khiến cho đôi mắt không những có hồn, mà còn mềm mại mang nhiều nét ưu tư như con suối tinh khiết róc rách chảy qua những phiến đá tổ ong nơi những mảnh rừng xa xôi, những nơi mà dấu chân của cha An đang bước qua.
- Mẹ ơi, mẹ kể cho con tại sao ba mẹ lại gặp nhau được vậy?

Sau khi làm một nhoáng hết vèo chén cơm. An bắt đầu tò mò về những điều mà thằng bé vẫn còn thắc mắc. Mẹ nó cũng nhìn nó bằng một ánh mắt ngạc nhiên. Để chiều lòng con, bà cũng đành kể câu chuyện của ba và mẹ An.
- Để mẹ kể cho con nghe câu chuyện của ba và mẹ nha.

Thằng bé mắt sáng rỡ, hai tay chống lên cằm chăm chú nghe mẹ kể về câu chuyện tình lạ lùng của đôi vợ chồng Tây Việt. Mẹ nó bắt đầu cái giọng đều đều:

- Hồi đó khi còn mẹ còn là cô sinh viên trường Luật, lúc đó là năm 62 mẹ vừa tốt nghiệp trên giảng đường đại học. Ngày đó Sài Gòn của mình bắt đầu giàu có lên, và nhiều thú vui chơi cũng nở rộ. Ngày xưa còn con gái mẹ cũng thích đi chơi lắm, mẹ thích nhất là những buổi cà phê nhạc. Có mấy tay nghệ sĩ người Việt, người Mỹ cùng hát những bài nhạc Jazz, Slowrock rất điệu đà. Lúc đó là lúc mẹ gặp được ba con.
- Ba con lúc đó như thế nào vậy mẹ? An nhao nhao lên hỏi chưa kịp để mẹ nó trả lời.
- Ba con trước giờ vẫn vậy, rất đẹp trai và ga lăng, bữa đầu tiên hai người gặp ở quán cafe Chiều Tím. Lúc đó ba con ngồi cách mẹ hai bàn, sau đó ba bỏ nhỏ cho bồi bàn tính tiền luôn bàn của mẹ, mẹ mới mỉm cười cảm ơn ba. Và thế là tuần sau mẹ và mấy bạn ghé lại Chiều Tím, cũng gặp ba con với hai người bạn Mỹ. Lần này thì ba con đánh liều qua bên bàn mẹ để làm quen, ban đầu mẹ cảm thấy ngại ngùng và mắc cười bởi cái giọng nói phát âm tiếng Việt lơ lớ của ba. Nhưng mà sau đó hai người cũng quyết định quen nhau. Mẹ An nói tới đây và để lại một tiếng thở dài chán chường.


An thắc mắc:
- Sao mẹ lại buồn vậy mẹ?

- Ông bà ngoại con khi ấy nghiêm khắc lắm, ông ngoại con là quân nhân cán chính, làm việc với người Mỹ rất nhiều. Nhưng mà không muốn mẹ có chồng là người phương Tây. Ba con thì hiền lành, nhưng lại ít biết lễ giáo và cách xưng hô với nhà ngoại, lại thoải mái vô tư. Ông ngoại con thì lại rất ý tứ và cẩn trọng trong lời ăn tiếng nói, nên ông ngoại con tối kị lấy người Mỹ. Nhiều lúc không tiếc lời nạt ba con giữa nhà, có hôm còn đòi đấu súng tay đôi với ba vì cái tội nói năng không biết đường dạ thưa.

- Ông ngoại dữ quá vậy làm sao ba lấy mẹ được?

- Ba con phải học tiếng Việt, rồi phải học cách chào hỏi lễ phép, đi đứng để vừa lòng ông ngoại. Những ngày được nghỉ phép ba con đều viết thư hỏi thăm mẹ, gửi chút quà cáp cho ông bà ngoại. Có bận ba còn con can thiệp để cho cậu Út không phải đi lính nữa. Từ từ thì ông ngoại con mới nhìn thoáng hơn về ba. Nên rốt cuộc về sau thì ba con mới được gia đình chấp thuận, đám cưới ba mẹ là vào năm 65. Mẹ còn nhớ lúc đó ba mặc một bộ đồ sĩ quan rất đẹp, rước dâu bằng con xe Jeep và có cả những anh em trong đơn vị thành một đôi diễu binh nhỏ trong xóm nữa. Lúc đó thì chỉ có bà nội Jennie và chú William là từ Mỹ qua dự đám cưới, còn bao nhiêu là những anh em trong đơn vị của ba. Cả ông bà ngoại cũng được nở mũi, ông ngoại con là người tự hào nhất, ông vận nguyên một bộ quân phục kem sữa. Còn có mấy ông chú bạn của ông ngoại con đến chúc mừng nữa, chưa kể ông ngoại còn đòi cả một ban nhạc đánh nhạc Pháp trong đám cưới nữa mà.
- Vậy là ba con may mắn mới lấy được mẹ mà đúng không?
- Thằng quỷ, đúng là vậy đó con trai.

Mẹ An đứng dậy, bà đến bên cây đàn piano đen tuyền, món quà mà chồn bà đã tặng khi họ vừa sanh An. Bà ve vuốt từng phím đàn, cảm nhận hơi nồng nàn của mùi sơn và mùi gỗ mới như những hơi ấm mặn nồng của người chồng những ngày anh được nghỉ phép. Bà ngồi nhẹ nhàng trên ghế, từng nốt thăng trầm từ đôi tay cứ thế gieo rắc lên phím đàn, tạo nên những thanh âm trong trẻo, một đoạn dạo đầu của giai điệu Slowrock mùi mẫn quen thuộc.

“ Anh biết chiều nay em anh buồn lắm
Đã hẹn nhưng chẳng thấy bóng anh sang
Khi nắng cổng trường soi bước em
Khi chiều kéo lại bao nhiêu nhớ thương
Khi đường bay chờ anh tung cánh sắt”

- Mẹ hát hay quá mẹ ơi. An ngả nghiêng đầu chăm chú nhìn mẹ đang nhịp từng tiếng đàn ấm áp đang lan tỏa hết cả căn phòng.

“Kính coong”. Cô Trần Thụy Ái Liên có thư nè nghen!
- Thư của ba nè An.
- Đâu đâu mẹ, mẹ đọc cho con nghe với đi. Thằng bé nhao nhao lên khi thấy thư của ba nó.

“ Ái Liên yêu quý!
Mấy ngày nay bầu trời tự nhiên ưu ám trở lại, mưa phùn và gió bấc cứ thế kéo về và mang theo cái lạnh đến cắt da xẻ thịt. Anh muốn mơ về em, mơ về những ngày bình yên của vợ chồng bên đứa con trai bé bỏng của chúng mình. Vậy mà anh chẳng có nổi được những diễm phúc ấy, khi hằng đêm những cơn rét buốt cứ thế đến từng đợt, làm tàn lụi mọi tư tưởng và khiến đời trai trở nên bi lụy. Cơn lạnh tái tê thổi xoáy tim can anh, kéo từ ngoài vào trong, từng đốt xương sống và thớ thịt trong anh đang co rút lại dưới chiếc khăn thơm mùi tóc mây của em. Làm sao để anh có thể có nhiều cơ hội để nhớ đến những nụ cười hồn nhiên của em và con. Làm sao anh có thể nhớ đến mùi tóc bồ kết, những hơi thở nồng ấm của người vợ của anh, mùi hương dịu nhẹ của chiếc khăn quàng cổ khiến anh thấy mình hạnh phúc như được gần bên em.

Ái Liên yêu quý của anh, anh sắp hoàn thành được nghĩa vụ với Tổ quốc của mình. Anh sẽ thu xếp sớm nhất để về và đoàn tụ với hai mẹ con em. Anh đã nói chuyện với ba má của em và mẹ của anh, chúng mình sẽ rời Sài Gòn và cùng nhau xây dựng tổ ấm ở Mỹ. An sẽ được học trong một môi trường mới, có một cuộc sống mới và xa rời những rối ren và đau khổ tại Việt Nam. Anh chỉ có thể nói tới đây với em thôi, em và con giữ sức khỏe, anh sẽ về sớm nhất có thể.

Yêu em và con!
Khánh Hòa, ngày 15 tháng 2 năm 1973
Roberto McClean


- De, vậy là ba sẽ về đúng không mẹ?
- Đúng rồi đó con trai.
- Vậy là nhà mình được đi Mỹ rồi, con sẽ được ở với bà nội, con sẽ không phải ở xóm này nữa và mọi người sẽ không còn gọi con là thằng Tây con nữa. Ơ mẹ ơi, mẹ, sao mẹ lại khóc vậy?

Người đàn bà thẫn thờ bên những phím dương cầm, bàn tay mảnh mai cố ngăn những dòng lệ đang chực chờ làm ướt mềm những dòng thư tay. Ừ, An sẽ không còn ở Sài Gòn để mặc cảm và bị bạn bè trêu ghẹo nữa, sẽ không còn ở Sài Gòn nữa.

Duy Cao


Nhận xét