KHI MÙA THU BIẾT HÁT ĐIỆU CHIA PHÔI

Nhớ đến nhưng năm tháng xa xưa, ngày em bước chân lên con tàu cuối của đoàn người đang nóng lòng tìm sự tự do. Ngày ấy mưa rơi rất nhiều. Những chiều thu tháng Tám, trời thường nhiều mây và những cơn mưa bất chợt. Có lẽ đó là điều bất biến muôn đời của tháng Tám, trời luôn nhiều mây và những cơn mưa đột ngột đem theo mơ mộng về một bầu trời đầy màu nắng. Tuổi hồng, là tuổi còn đến trường, là những trưa, chiều lang thang trong thành phố, bỗng nghe tiếng ve tạm biệt hè trên những hàng cây cao vút ở Sài Gòn. Lòng em chùng xuống khi nghĩ tới bạn bè sắp phải chia tay. Những nhớ nhung mùa trước len lỏi theo mưa về, vỡ oà trên khung cửa, rồi khô nhanh trên những vỉa hè nắng lên. Những dải mây thành nước ướt mặt đường đã hoàn toàn biến mất khi nắng lên thì những dải mây khác lại từ đâu bay về, hững hờ nhìn xuống tuổi trẻ đang tìm đủ cách để bỏ vùng quê nghèo ra đi và không ai hẹn ngày về. Bạn bè chia tay không hẹn gặp lại, chỉ còn những vỉa hè Sài Gòn nhớ rõ bước chân quen trong mưa và màu nắng vội từ đời này qua đời khác luôn hối hả chia tay, nỗi nhớ đong đầy… để quên lãng.

Tuổi trẻ đã đi về đâu sau những tháng Tám lại về. Trời vẫn nhiều mây và những cơn mưa bất chợt, làm lòng người chùng xuống tháng năm bụi mờ. Ở góc nhà thờ Sài Gòn, hay bên bưu điện, nơi tôi thường ngồi trên chiếc xe đạp cũ. Vai dựa tường, và chờ đợi; có khi là một chuyến làm ăn kiếm sống, khi là một chuyện hẹn hò. Rồi chút tiền kiếm được cũng theo mưa nắng bốc hơi, chút tình vừa đủ… để nhớ nhau một đời.


Ôi những vỉa hè nắng vội mưa mau đã hiện diện từ muôn đời trong tâm thức mỗi người đã từng sinh ra, lớn lên, sống, rồi giã biệt Sài Gòn. Tháng Tám, trời thường nhiều mây và những cơn mưa bất chợt ở bất cứ nơi đâu trên địa cầu. Những người đã từng hòa chung một bầu không khí, từng yêu và từng thương đều nhớ về Sài Gòn với đầy ắp kỷ niệm; trong giấc mơ viễn xứ nào chả có một lần được sánh vai bước lại những bước chân ngày cũ lang thang trên thành phố ấy, những góc quán ấm áp bàn tay, những từ giã hao gầy ký ức.

Tháng Tám, mùa thu đã biết buồn khi ca vài khúc nhạc điệu chia phôi. Tháng Tám, ngày của những con gió đã kéo mưa về khóc thay cho một chuyện tình son sắt đã chia ly giữa vòng luân biến. Nhưng tháng Tám của anh và em, nơi chúng ta đã lầm tưởng là hai người hạnh phúc nhất trên đời, chỉ còn nỗi khắc khoải trong tưởng nhớ khi trời nhiều mây và những cơn mưa bất chợt rũ nước trước sân nhà. Mong. Thật mong tình yêu luôn bên em đời này. Một người ngồi đây nhìn nắng tháng Tám nhuốm lạnh cơn gió bắc cực tràn về trái mùa sau cơn mưa vội; mây lang thang không biến thành mưa. Như chúng ta đã lạc mất nhau, như định mệnh chẳng thể an lòng tới chết. Tôi bất chợt nhớ đến em như những giọt mưa mùa thu lại bắt đầu rơi quanh chỗ ngồi. Nhớ. Hơi ấm bàn tay ở quán quen, những chuyện cổ tích đời thường đã nuôi dưỡng chúng ta đi qua tuổi trẻ mịt mù. 

Tôi đã ngồi chờ, chẳng phải đợi nét yêu kiều của một bóng hồng đang trở về cùng vẻ kiều diễm từ xứ sở xa xôi diệu vợi. Tôi chờ đợi mùi hương của một miền tóc mây thơm mùi nắng, mùi hương tôi cảm nhận rõ trên mái tóc người tình ngày em biệt ly, theo chân những con sóng để đi tìm khái niệm của tự do.

Tháng Tám, người không về nữa, em ở một nơi rất xa Sài Gòn. Và thì ra chỉ có tôi vẫn chờ em ở góc nhà thờ hay bên bưu điện như những vỉa hè chờ nắng vội mưa mau ở Sài Gòn để chết trong những dĩ vãng xa xôi, những hoài niệm mà chỉ có riêng tôi là người cảm thấy hạnh phúc. Mùa thu tháng Tám rồi sẽ về một ngày nào đó nhưng em thì không.

Duy Cao

Nhận xét