NHÀ

" Má ơi, đừng..... đừng.... đừng bỏ con. Má ơi", tiếng thằng Đức nó gào lên thảm thiết khi má nó quyết định đánh thật mạnh vào tay để cho nó không khỏi bấu vào cánh tay của mẹ mình. Từ trên nóc nhà, anh lính Mỹ bế xốc nó lên và rồi hình bóng của người mẹ từ từ xa rất xa khỏi tầm mắt và những ngôi nhà ở Sài Gòn dần dần nhỏ lại khi chiếc trực thăng bay đi. Cuộc đời nó rồi sẽ sao đây, mười hai tuổi, ba nó đang cùng tiểu đội kẹt tại Xuân Lộc không biết sống chết thế nào, còn má nó thì cầu xin người lính Mỹ trên chiếc trực thăng nhung nhúc những con người đang hoảng sợ và cố hết sức bình sinh gỡ tay thằng con mình để nó còn cơ hội mà đi.

Đôi mắt thất thần, hơi thở nặng nhọc, Đức vừa bừng tỉnh sau cơn mớ. Mồ hôi hắn đổ nhễ nhại khắp cả áo, tiếng la của hắn khiến cho người vợ nằm kế bên phải tỉnh giấc.

-   Sao vậy anh? Anh lại gặp ác mộng nữa hả?

Cô vợ mệt mỏi ngồi dậy, vừa dụi mắt vừa hỏi han chồng mình. Hơi thở hắn vẫn còn nặng nhọc, hai giờ sáng hắn làm cho hai vợ chồng thức giấc vì ác mộng của mình. Hắn không trả lời vợ mình, cúi mặt, Đức thở dài trong thất vọng. Villina, vợ hắn cũng thở dài rồi đi ra khỏi phòng ngủ. Sự vắng mặt của nàng khiến cho hắn cảm thấy dễ chịu đi đôi chút. Hai tháng rưỡi nay, hắn sống trong sự chán chường. Lyon đúng là không dễ để kiếm một công việc ổn định, cái nghề điện mà hắn ngày càng cật lực cố gắng cuối cùng cũng không cho hắn một cơ hội, hắn thất nghiệp và phải ở nhà trong chán nản. Ngoài nàng ra, rượu và khói thuốc làm bạn với hắn trong những lúc cô đơn, khi Villina phải gồng mình vì kinh tế của hai vợ chồng. Hắn quay trở về với công việc viết lách, nghề cũ của hắn, nhưng càng làm hắn càng bế tắc. Chẳng có một ý tưởng nào cả, càng bế tắc hắn lại càng gặp nhiều ác mộng. Những nỗi ám ảnh về gia đình, về quê hương mà hắn chưa hề có cơ hội để kiếm tìm lại, cũng vì cuộc sống hối hả, bộn bề của Pháp quốc đã ngăn những ước muốn của hắn.

Mớ có mấy cái thôi nhưng cũng làm Đức tỉnh giấc, giờ hắn cũng chả muốn ngủ nghê gì nữa rồi. Hắn đi ra khỏi phòng, pha hai ly cà phê cho hai vợ chồng rồi đi ra phòng khách. Villina đang ngồi đọc sách, nàng yêu thích việc tận hưởng một cuốn sách vào những khoảng thời gian trầm lặng như thế này. Đức đặt ly cà phê lên trên bàn và ngồi kế vợ mình. Hai người ngồi im lặng trong thoáng chốc mà thôi, vì mùi thơm béo ngậy của cà phê sữa khiến cho Vi bị hút hồn. Nàng đón lấy ly cà phê của chồng và nhấm nháp từng ngụm, vừa nhìn ngắm người chồng của mình. Nàng đã quá hiểu được hoàn cảnh của chồng mình, một người bạn thân thanh mai trúc mã với nàng từ khi học lớp đệ thất tại Pháp quốc. Một gã châu Á hiền lành, trầm tính và có cái đầu bay bổng, nàng đã cùng hắn trải qua năm năm vợ chồng, một nửa thập niên với bao nhiêu vui buồn, khó khăn và cũng đã cùng chồng trải qua biết bao nhiêu cuộc tìm kiếm, xác minh để giúp chồng mình tìm thấy được người thân yêu đã mất. Và nàng cũng chẳng than thở lấy một lời khi phải một mình đi làm nuôi gia đình hay khi chứng kiến chồng mình thất bại. Nàng vẫn nhẹ nhàng và hiền dịu với người bạn đời của mình và chăm sóc hắn trong những lúc hắn tuyệt vọng, người phụ nữ cần cù này quả là món quà quý giá mà Chúa trời vẫn còn ưu ái cho Đức, và chỉ có nàng là người luôn bầu bạn với hắn trong những khoảnh khắc hắn trở nên mềm yếu như thế này.

-   Có phải anh lại gặp ác mộng nữa đúng không?

Nàng vuốt ve gò má của hắn, đầy râu và hóp. Nàng mỉm cười nhẹ nhàng nhìn vào đôi mắt sâu thăm thẳm của chồng. Cặp mắt xanh lơ lớ của cô bé Villina mà Đức đã từng chết mê chết mệt khi còn là một câu trai mới lớn đang nhìn hắn một cách âu yếm. Đôi mắt ấy qua năm tháng hình như không thay đổi, nó trong veo và hiền hòa, khiến cho miệng lưỡi hắn trở nên cứng đờ như gã trai tơ lần đầu gặp tình trong mộng, hắn ấp úng:

-   Vi à! Anh không.......

-   Thôi nào! Anh không cần phải nói dối em. Em là vợ anh, em biết hết mà!

Vi tinh ý để ngón tay lên miệng của chồng mình và nheo mắt lại. Nàng thừa biết tính của hắn, đầy nội tâm và hay ngượng ngùng. Đôi lúc nàng cảm thấy yêu cái tính hay mắc cỡ của chồng mình nhưng đôi lúc cũng phải bực ra trò vì chồng nàng cứ im im không nói cái gì hết trơn với nàng, chỉ khi chuyện đã rồi thì mới dám nói. Ngẫm ra, nàng hăm sáu, chồng hăm chín, hai vợ chồng chưa hề có con, nhưng thấy chồng mình như vậy thì nàng cũng không muốn có thêm con nít trong nhà nữa. Đức ngập ngừng nói với nàng:

-   Anh cảm thấy áp lực vì mấy chuyện vụn vặt như thế này mấy bữa nay rồi. Nó lúc nào cũng ám ảnh lấy anh, dường như nó là định mệnh cứ bám riết lấy cuộc sống của anh rồi. 

-   Anh à! Anh đừng nên để chuyện này luẩn quẩn trong đầu anh nữa. Chúng ta cũng đã cố gắng lắm rồi, có lẽ hai vợ chồng mình không may mắn. Em nghĩ anh nên đi đến bác sĩ tâm lý đi thì hơn, anh cứ để như vậy rồi cuộc đời anh nó sẽ còn trượt dài. 

Hắn im lặng, ngắm nhìn khuôn mặt vợ mình. Cái vẻ đẹp dịu dàng, chung thủy của nàng khiến hắn cảm động. Chưa bao giờ hắn nghe một từ than thở ở người phụ nữ của đời hắn. Hắn đã vấp qua quá nhiều thất bại, và Villina vẫn ở bên hắn, an ủi và chia sẻ với hắn. Không còn chỉ là yêu, mà còn là sự mang ơn, sự tôn thờ mà Đức dành cho vợ mình.

-  Mai em đi với anh nhé?

-  Được chứ anh! Ngày mai là Chủ Nhật mà, lâu rồi vợ chồng mình chưa đi ăn với nhau.

-  Hai đứa mình sẽ cùng nhau đi ăn nhé? Sau khi khám?

-  Chắc chắn rồi. Anh phải hứa với em là anh sẽ không buồn phiền nữa.

-  Anh hứa với em.

-  Tôi nói thiệt chứ tại anh mà tôi không dám có con đó.

-  Sao vậy em?

-  Nuôi một đứa nhóc to đầu như anh là tôi đã mệt lắm rồi. Chán anh dễ sợ.

Hai vợ chồng lại nhìn nhau mỉm cười rồi cùng uống ly cà phê mà Đức pha. Trời thì tối, ngoài đường những ánh đèn điện đã mờ vì sương rơi. Không khí ngày càng lạnh vì chớm đông, chẳng bao lâu nữa Pháp quốc sẽ lại đón thêm một năm mới nữa. Vì thế mà những cơn gió lạnh đã sớm thu xếp để lại quây quần với những dãy phố Lyon mà ca lên khúc hát Giáng Sinh và đón năm mới. Đức nhìn ra cửa sổ, trời nhiều tuyết thế này làm hắn cảm thấy lười biếng, không biết có cô bé bán diêm nào đang lang thang trong màn đêm nhiều tuyết trắng như trong truyện của Andersen không nữa? Hắn cũng chẳng biết. Rồi hắn đột ngột lấy nhét cái đĩa than vào hộp. Lời bài hát La vie en rose du dương vang lên khắp phòng, hắn kéo nàng ra giữa nhà để cùng khiêu vũ theo giọng hát đầy mê hoặc của nữ danh ca Édith Piaf. Đôi mắt họ dán vào nhau, tiếng thở và tiếng cười hòa nguyện vào âm thanh bay bổng của căn phòng làm cho không khí nồng ám hơn từng chút một. Gần ba giờ sáng, chung cư bé nhỏ tại Lyon đang say giấc nồng, duy chỉ có căn phòng của vợ chồng hắn vang lên những điệu nhạc khiêu vũ du dương. Toàn bộ dân cư đang êm ấm trong sự ve vuốt của những chiếc chăn bông ấm áp chỉ còn đôi vợ chồng mắc thằng bố Đức- Villina là còn rỗi hơi để khiêu vũ như thế này trong màn đêm sương rơi.

Hắn thức dậy khi cái sự mệt mỏi vẫn còn ráng đeo bám lấy, ánh nắng mờ mờ đã đánh thức hắn bằng cách lẻn qua lớp kính của ô cửa sổ để chiếu lên khuôn mặt ngái ngủ của Đức. Hắn còn nằm vật vờ trên chiếc ghế sofa còn Vi đã thức dậy là làm bữa sáng cho cả hai vợ chồng rồi. Hắn ngáp ngắn ngáp dài nhìn lên trên cái đồng hồ treo tường, chín giờ sáng, trễ quá trễ.

-   Anh oi! Gửa gáy gòi ăng sáng nghen

Hắn phì cười trước cái điệu bộ nhại giọng "nước máy Sài Gòn" của Vi, đã lâu lắm rồi hắn không được trò chuyện với người Việt vì hầu như không có ai quanh hắn và cũng đã lâu lắm rồi hắn chưa nói tiếng Việt. Chẳng phải vì hắn không gặp được, Pháp quốc tuy rộng lớn những vẫn đâu đó có vài bóng người mang nhiều nét quê hương. Còn hắn không hề muốn phải nói tiếng Việt với họ, vì ngại? Mà thấy nàng nói dẹo dẹo cái giọng miền Nam làm hắn đâm ra nhớ quê quá, nhưng mà cũng phải ăn sáng xong rồi mới nhớ tiếp thôi chứ. Bữa sáng của hai vợ chồng vẫn là một món ăn quen thuộc, bánh mì nướng pate với trứng ốp la. Lại thêm một món ăn quen thuộc của hắn ngoài hình bóng nàng và rượu, thuốc lá trong những lúc chán chường. Ngồi trong bàn ăn, Vi vẫn nhại tiếp cái giọng đớt tỉnh rụi.

-   Nè. Ăng đi, đợi anh sáng dờ luôn ớ chời!

Hắn tuy đã thấy ấm áp đôi chút vì cái giọng thân thương, nhưng vẫn nói với vợ bằng tiếng Pháp.

-   Vi. Em nói tiếng Việt từ lúc nào vậy?

-   Em tự học từ hai tháng nay rồi đóa.

-   Nghe cũng dễ thương quá ha.

-   Không! Phải là cực kỳ dễ hương mới đúng.

Cả hai vợ chồng đều cười trước cái điệu bộ và cách nói chuyện mè nheo của nàng. Công nhận là Vi nhại giọng quê hắn y chang giọng nói của mấy cô bé tiểu thơ Sài Gòn, mấy giọng nói quen thuộc mà hắn lâu lắm rồi chưa có dịp được nghe lại. Cả hai hôm nay ăn sáng rất trễ, dường như những điệu nhảy khiêu vũ vào chập sớm hôm qua đã khiến cho hắn cảm thấy mệt nhoài. Nhưng hắn cũng chẳng quan tâm hay nuối tiếc mấy, vì nay là Chủ nhật mà, còn cả một ngày dài cho những hạnh phúc riêng tư của hai vợ chồng. Hắn ăn lấy ăn để, chưa bao giờ hắn cảm thấy đói như lúc này. Hắn ăn ngon đến nỗi nàng còn phải nhắc hắn khéo ăn để mằc công nghẹn. Sau khi say sưa món điểm tâm của Vi, hắn lề mề đi pha cà phê cho cả hai vợ chồng. Dường như thì đây là công việc dĩ nhiên của cả hai, cô nàng sẽ là người chuẩn bị mọi bữa ăn và hắn là người khiến cho vợ chồng đong đầy tình cảm bằng tài năng pha chế của hắn. Và hầu như Vi luôn thích những khoảng khắc như thế này của chồng nàng, ở hắn có nhiều điều đôi lúc khó hiểu ở một gã đàn ông bình thường. Nhưng chẳng biết sao nàng vẫn mê hắn, mê như chết đi được, ly cà phê với một chút kem béo ngậy và chocolat của hắn chưa bao giờ làm nàng hết ngây ngất, từ cái thuở đại học cho đến tận bây giờ.


Tiếng chuông cửa vang lên, nàng gọi hắn với cái giọng nói gấp gáp:

-   Anh Đức ơi!

-   Anh nghe đây Vi! Có chuyện gì hả em?

-   Có thư của lãnh sự quán Canada ở Lyon gửi cho anh nè. Anh ra coi đi.

Hắn tròn xoe mắt bất ngờ, ly cà phê đang pha dở bị bỏ qua một bên bếp. Đi thật nhanh ra ngoài phòng khách, hai vợ chồng ngồi trên chiếc sofa xem đi xem lại lá thư. Không phải vì việc nhắc đến lãnh sự Canada khiến hắn ngạc nhiên, vì đây cũng là một nơi cùng với Mỹ, Đức, Hồng Kông, Canada và các nước Nam Mỹ là những nơi hắn viết thư nhờ giúp đỡ tìm người thân tị nạn rất nhiều lần. Nhưng như mọi lần, mọi lá thư của hắn không hề được hồi âm. Vì vậy mà lá thư của lãnh sự khiến hắn cảm thấy phấn khởi, thấp thỏm đọc từng chữ để tìm kiếm hi vọng trùng phùng. Nhưng đọc đi rồi ngẫm lại, hắn không thấy bất kỳ thông tin nào về những điều mà hắn mong đợi. Tất cả hắn thấy chỉ là "Lãnh sự quán Canada mời ông bà Thomas Hoàng Đức Phạm đến để được làm việc cùng". Chẳng có gì khác ngoài mấy dòng chữ mời gọi chân thành từ những nhân viên người Canada, và cả thông tin chi tiết ngày tháng.

Vừa đọc, hắn vừa nói với vợ bằng một vẻ trầm ngâm:

-   Hai vợ chồng mình sẽ cùng lên lãnh sự Canada luôn nhé? Em đi với anh không?

-   Được chứ anh! Mấy chuyện này thì không thể thiếu em được.

-   Vậy thôi giờ mình chuẩn đi thôi em. Để anh đi kiếm cái áo.

Mười giờ rưỡi, sau khi gần nửa tiếng đồng hồ sửa soạn, cuối cùng thì cả hai vợ chồng cũng bắt đầu bước xuống phố để đến lãnh sự Canada. Ngày chủ nhật tại Lyon đông đúc hơn những ngày bình thường, hầu như lúc này mọi người thích được ra đường để hòa vào dòng người đang hân hoan chuẩn bị đón Đức Chúa ra đời hơn là ở nhà. Những cơn gió mùa đông không phải là một điều gì quá khó chịu vì ai nấy đều có vẻ rạng rỡ hơn mọi ngày, họ vui vẻ hơn và rạng rỡ tiếng cười ki tận hưởng ngày nghỉ cuối tuần với gia đình. Vợ chồng hắn cũng vậy, vừa đi vừa tay trong tay như một cặp tình nhân mới quen khiến ai nấy đều phải ghen tỵ. Tuy sắp đón thêm một năm thứ sáu bên nhau, nhưng hình như vợ chồng hắn vẫn còn yêu say đắm lắm, vẫn còn mặn nồng như một đôi vợ chồng son vậy. Hắn tuy là một gã hay ngại ngùng nhưng vẫn chưa bao giờ thôi thể hiện sự ga lăng của mình với vợ, ngay cả khi ở chốn công cộng. Hắn phủi sạch sẽ chỗ ngồi của nàng trên tàu điện và đặt lên má Vi một nụ hôn khi nàng vừa ngồi xuống. Cái hành động sến quá sến nhưng vẫn khiến nàng cười một cách bẽn lẽn.

Nàng đánh vào vai hắn:

-   Thiệt tình! Làm như mới yêu không bằng.

Đáp lại lời của nàng là một ánh mắt trìu mến của hắn, ánh mắt mà hắn nhìn vợ tình lắm. Mơ màng và nồng cháy là những xúc cảm mà đôi mắt của hắn đang cố với đến con ngươi của vợ mình. Đôi lúc nàng cũng đâm sợ ánh nhìn ấy vì cứ mỗi lúc mà vợ chồng hắn cãi nhau ầm trời, cứ đôi mắt ấy của hắn là nàng không thể giận hắn nổi. Và vợ chồng lại làm hòa. Và rổi cứ thế cãi nhau. Và rồi lại cứ làm hòa với một cách y chang như vậy.

Lãnh sự quán Canada cách không xa nơi vợ chồng hắn cho lắm, chỉ cần đi tàu điện một quãng là có thể tới rồi. Nhưng thủ tục để vào trong thì lại rắc rối so với cái việc đến đây, sau một hồi kiểm tra chứng minh thư, kiểm tra thư mời, hẹn giờ gặp mặt, cuối cùng vợ chồng hắn cũng có thể đến gặp được người phụ trách để bàn công việc gì đó với Đức. Cả hai vợ chồng bước lên trên lầu, căn phòng làm việc nhỏ nhắn cần tới mở ra, đón tiếp hai vợ chồng là một gã da trắng to con, mắt xanh và giọng nói ồm ồm. Gã người Canada đon đả rót nước mời hai vợ chồng.

Gã Canada mở lời:

-    Bonjour monsieur et madame, Bienvenue au Bureau du Consulat Canadien. Je m'appelle Andrea Atwood. Aimeriez-vous avoir une conversation en français ou en anglais, monsieur et madame?

-   English, please. Mr. Atwood. -Vi nói với gã Andrea.

-   Thank you! So as I remember, there are Mr. Thomas Hoang Duc Pham and Ms. Villina Treverse- Pham?

-  Yes, sir.

-   Thank you, madam. In this conversation, we just talk about your husband's situation, Mr. Hoang Duc. I want to talk to you about finding his lost loved family and now we have some necessary information to inform to you.

Hắn tròn xoe mắt kinh ngạc, hình như hắn còn không tin được những gì hắn vừa nghe thấy. Công sức biết bao nhiêu năm nay mà hắn theo đuổi cuối cùng cũng có những hồi đáp, hắn mỉm cười xúc động nhìn Vi. Hình như cơn xúc động khiến hắn không nói nên lời, hắn mấp máy môi liên tục.

-   Oh my god, really sir?

Gã nhân viên Canada mỉm cười gật đầu với hắn, đoạn gã tóc nâu ấy đứng lên và rót hai ly nước khoáng mời vợ chồng Đức. Rất điềm tĩnh, Andrea từ tốn tra cứu lại từng sấp tài liệu trong một đống giấy tờ ở cái tủ sau lưng gã. Mất khoảng hơn mười lăm phút, Andrea lôi ra một tập hồ sơ, còn mới và không dày lắm. Đoạn, gã nói với vợ chồng hắn:

-   A middle-aged couple living in Canada had done their best business to find out their lost son, for many years. A year ago, they ask for our support in hometown to widen in some Europe nations. After lots of researches and comparisons, we realized the coincidence in native country, identifying characteristics between you and him of that couple. Please wait a minute, I will give you and your wife our files.

Hắn đón nhận tệp hồ sơ của Andrea và cẩn trọng xem xét. Từng tấm hình của đôi vợ chồng khi còn ở Việt Nam, người mẹ khắc khổ của hắn trong bộ áo dài bên gia đình nhà ngoại. Người cha trong bộ quân phục ngồi trên chiếc xe jeep đang bế hắn lúc hắn còn năm tuổi. Một vài tấm hình về sự hỗn loạn, chạy nạn của người Sài Gòn vào những tháng ngày năm 75. Một tấm hình chân dung hắn học lớp Nhất tại Việt Nam, và còn cả những tấm ảnh hắn chụp chung với tụi bạn hàng xóm, mấy anh em họ trong nhà. Bao nhiêu kỷ niệm thời thơ ấu ùa về khiến hắn trở nên đứng hình. Tâm hồn hắn đang được những hoài niệm chiếm trọn và cứ thế nó hóa thành những dòng lệ, tuôn ra lúc nào không hay. Hắn vừa nhìn ngắm, vuốt ve những tấm hình ngày xưa và vừa khóc ngon lành như một đứa trẻ con.

-   Ôi ba mẹ của con! Con cứ tưởng gia đình ta phải xa nhau mãi mãi rồi. Ôi gia đình của con, con nhớ mọi người quá. Con mừng vì mọi người vẫn còn bằng an nơi xứ người. Con nhớ mọi người nhiều lắm.

Tiếng Việt, tiếng nói của miền quê hương khói lửa tự nhiên cứ bật lên từ miệng hắn. Thứ ngôn ngữ đầy gần gũi nhưng mang nhiều nỗi đau đến nỗi hắn không còn muốn nghĩ đến nó. Tự nhiên cứ thế tuôn trào cùng với những dòng lệ đang ướt đẫm khuôn mặt của hắn. Mười mấy năm dài đằng đẵng nơi xứ người, đây là lần đầu tiên hắn được đắm chìm vào hạnh phúc của những con người lưu lạc tìm thấy nhau. Có cả một vài lá thư mà cha mẹ hắn đã viết cho hắn, cùng với đó là những lời hỏi thăm của anh em họ hàng. Vì vậy mà hắn biết được cha mẹ mình vẫn còn bình an tại Canada và mấy anh em họ hàng đã hạnh phúc tại Mỹ. Chưa bao giờ hắn để cho cảm xúc của bản thân được tuôn trào một cách mạnh mẽ như thế này. Chẳng có gì hạnh phúc hơn việc những người đồng hương đang lưu lạc nơi đất khách quê người có thể gặp lại nhau, cùng màu da, ngôn ngữ thì chẳng phải là một diễm phúc hay sao, huống hồ gì hắn mới có lần đầu tiên sau gần hai thập niên bơ vơ một cõi da vàng tại Pháp quốc.

-   Anh. Nhìn nè, đây chắc chắn là anh rồi. Em nhìn không lầm đâu.

Nàng đưa cho hắn xem một tấm ảnh chụp lúc hắn mười tuổi, tuy đường nét có vẻ thay đổi đi ít nhiều. Hắn trưởng thành hơn, già dặn và trải đời hơn. Duy chỉ có nốt ruồi hình giọt lệ ngay khóe mắt bên phải của hắn là không thể nào nhầm lẫn đi được, và người cha quân nhân của hắn của có một nốt ruồi y hệt như Đức. Lần này thì hắn không khóc, mà cười, nụ cười đan xen những dòng nước mắt hạnh phúc. Hắn vừa nhìn tấm hình vừa mỉm cười hạnh phúc, những xúc cảm mơ hồ về thân phận đã tan biến đi hoàn toàn, giờ chỉ còn là những niềm vui sướng của những con người đang ngóng chờ từng giây từng phút trùng phùng sau quá nhiều tháng ngày ly biệt.

-   How do my parents do right now, sir?

-   Oh, they are really good, at this moment, with a happiness. As I know, your mother was out of work two years ago. But, don't worry, they are very looking forward to meet you, in France.

-  Really, in Lyon, France. Oh my god. Is it a dream?

-  Of course not, my buddy. Oh, sorry, I haven't said yet. You have a sister who was born in Canada and she will also be there to meet you.

Gã Andrea đứng cạnh hai vợ chồng Đức, miệng hắn nở một nụ cười hiền lành. Hình như nhiệm vụ đem những con người lưu lạc trở về với nhau của hắn đã thành công, hắn để một ánh nhìn trìu mến cho đôi vợ chồng trẻ. Đột nhiên, hắn lúi húi trong cái ngăn tủ cá nhân của mình một chai Vin de glace, Andrea rót ra ba cái ly nhỏ và mời hai vợ chồng hắn. 

-   Congratulations! In a week you will come see me right here. To start connecting with your family in Canada. Let's congratulate Mr. Duc on which family he is about to meet!

Gã Canada vừa nói vừa nâng ly chúc mừng vợ chồng Đức, cả ba người vừa uống rượu mừng vừa nói chuyện vui vẻ. Sau hơn một tiếng đồng hồ trong văn phòng, hai vợ chồng hắn bắt tay Andrea và ra về cùng với tấm card visit hẹn ngày trở lại.

Sau cuộc gặp, hình như cuộc sống đối với hắn lúc này trở nên tươi sáng và rạng rỡ hôn trước nhiều. Tay trong tay với Villina, họ vẫn nắm tay và cười với nhau say đắm như một đôi tình nhân tuổi đôi mươi. Hắn cảm thấy cuộc sống của hắn thật ý nghĩa, một người vợ chung thủy, một gia đình mà hắn mong mỏi từng ngày để được gặp lại. Và hơn nữa là hắn còn cả một tương lai trước mắt và trách nhiệm của người chồng trong gia đinh, có vẻ như những vấp ngã trong cuộc sống, tâm hồn đã tan biến đi từ lâu. Hắn quay qua và nhẹ nhàng nói với Vi:

-   Vi ơi.

-   Dạ, ủa? Sao giờ tự nhiên nói giọng Sài Gòn rồi hả?

-   Chọc hoài. Anh nói nghe nè.

-   Nói iiiiiii.

Cái giọng mè nheo của Vi khiến cho Đức muốn bật cười nhưng phải kềm lắm vì đang ở ngoài đường. Hắn không xa lạ sự diu dàng của vợ nhưng đây là lần đầu hắn thấy cái sự "dẹo" của Vi nên đâm bất ngờ quá xá.

-   Em có nhớ hôm qua anh đã hứa gì với em không?

-   Rằng hôm nay tụi mình sẽ đi ăn với nhau?

-   Ở Le Poêlon d’Or nhé?

-   Tất nhiên rồi anh. Đi thôi.

Hai người mỉm cười và sải từng bước chân rất nhanh trên phố. Lyon đã bắt đầu vào giấc trưa, những cơn gió lạnh đã thôi thổi để nhường chỗ cho sự ấm áp của ánh nắng. Người trong thành phố thì hầu như chằng thay đổi nhịp độ, vẫn cứ đều đều từng bước và sáng bước bên nhau. Bước đi trong cảm xúc hân hoan khó tả, hắn hỏi vợ:

-   Vi ơi! Em có muốn ăn thử món Pâté chaud với cà phê sữa không? Có một tiệm của lão già người Việt cuối phố. Anh mua cho em nhé?

-   Pâté chaud là bánh gì vậy anh?

-   À, pâté chaud là .........

Duy Cao

Nhận xét