NỢ NGƯỜI MỘT MIẾNG TRỨNG CHIÊN

Trước đây, tui là một sinh viên Đại học Luật khoa Sài Gòn. Nhớ lại ngày đó, mỗi chiều thứ Bảy, mặc áo sơ mi trắng quần tây đen rất lịch lãm vì ngày thứ bảy là cuối tuần, thế nào cũng phải diện thật bảnh bao để đi dạo phố phường sau buổi học. Tui muốn kể cho mọi người nghe một câu chuyện chẳng liên quan gì đến ngành học của tui cả, chẳng liên quan gì đến cuộc sống sinh viên của tui, nhưng đó luôn là lý do khiến tui mỗi tuần tung tăng chiếc xe dạo vòng công viên Tao Đàn: bột chiên.

Mọi người có biết ở vườn Tao Đàn có một xe bán bột chiên ngon nhất thế giới của ông Tàu già không? Những ngày khác ng bán ở đâu không rõ, nhưng mỗi cuối tuần là ông có một chỗ cố định trong vườn Tao Đàn bán bột chiên cho các thực khách giang hồ bốn phương. Chẳng biết tại sao trong một ngày tràn đầy thất vọng về bản thân ( tui đã thi trượt mất hai môn học quan trọng), tui tìm ngay đến chỗ ông gọi 1 dĩa bột chiên, mùi thơm của bột chiên và mùi thơm béo ngậy của mỡ hành đã quyến rũ tui thế nào, cứ mỗi thứ bảy tui phải ăn dĩa bột chiên cho bằng được mới thôi.

Chỉ có hai giá tiền ở xe bột chiên này, bốn chục đồng cho loại đĩa có trứng và hai chục cho đĩa không trứng, nhưng bột chiên thì nhiều bằng nhau. Mỗi ngày đi học, tui được mười lăm ăn sáng và chỉ riêng thứ bảy là ngoại lệ được tới ... ba chục đồng, tức là hơn đĩa bột chiên không trứng chút. Thiệt tình tui chưa bao giờ đủ sang để kêu một đĩa bột chiên có trứng mặc dù cũng thèm lắm. Thỉnh thoảng tôi cũng giành dụm đủ bốn chục để ăn trứng đó chớ, nhưng mỗi lần như vậy tôi đều ráng kiếm ... mười đồng nữa để chơi luôn hai đĩa không trứng cho nó sướng cái bụng. Nhưng cứ để dành được đủ thì nó lại vơi vào tiền cafe với đám bạn cùng khoa lúc nào hổng hay, nên chẳng bao giờ tui có diễm phúc được một lần biết dĩa bột chiên có trứng khác dĩa bột chiên không trứng như thế nào nếu như tui không gặp nàng.


Xe bột chiên ngon như vầy dĩ nhiên là đắt khách. Khi nào cũng có người ăn và kẻ chờ. Vấn đề là ông Tàu chỉ có thể xếp khoảng gần chục cái ghế nhỏ chung quanh xe, không đủ. Lâu lâu tui cũng phải đứng chờ. Và lúc đó tui để ý đến nàng, tà áo trắng Gia Long nhẹ nhàng theo những bước chân xuất hiện, tuần nào cũng qua ăn bột chiên. Ô không, tui hổng có ý gì đâu à nghen. Lúc đó tui chưa biết yêu đâu. Tui còn nhỏ lắm, mới có 19 tuổi thôi à mà nàng xem ra còn nhỏ hơn tui nữa ( mới Trung học mà ). Nàng có cái răng khểnh rất duyên, tóc xõa và hình như…hơi đen ( sau này lớn lên tui mới biết là làn da bánh mật). Vậy đó, nhưng đối với thằng con trai mới lớn như tui thì hông có gì đặc biệt . Nhưng tui lại để ý đến “nó” vì tui ganh tỵ.

Không hiểu nó có bà con họ hàng gì với ông Tàu bán bột chiên hay không. Tui thấy, người khác tới mà hết ghế thì phải đứng chờ, nhưng hễ nó bị hết ghế là ổng hóa phép lấy ra một cái ghế khác từ trong xe ra. Bất công thiệt, nhưng tui hông dám giận ông, chỉ dám ngó mắt ghen tỵ với nó mà thôi.


Như đã nói, tui bao giờ cũng chỉ ăn dĩa không trứng, nhưng con nhỏ này bao giờ cũng ăn dĩa có trứng. Nó đâu cần kêu? Chỉ cần tới ngồi xuống là ông Tàu tự động làm một đĩa có trứng bưng ra. Nhưng điều làm tui tức tối nhứt là mỗi lần ngồi bên cạnh thấy nàng ăn không hết, bột hay trứng gì nó cũng để lại, và ông Tàu cho vô giỏ rác hết. Ôi thiệt là phí của trời. Phải gặp tôi, hừ, phải gặp tôi thì không còn một cọng hành chứ đừng nói chi bột hay trứng. Vậy là từ “ giận”, tôi đâm ra “ ganh” và “ ghét” nàng dễ sợ.

Một bữa kia tui ăn xong đĩa bột chiên nhưng còn luyến tiếc, ngồi nhâm nhi ly trà thơm phức mùi lá dứa chưa chịu đứng dậy thì nàng tới. Như thường lệ, ông Tàu làm nó một đĩa bột chiên có trứng. Tui liếc sang mà tức cành hông. Ông Tàu này quả là bất công. Tui bự con như vầy mà ổng chỉ cho tui một đĩa chút xíu. Trong khi con bé nó nhỏ xíu, thấp lè tè này ổng lại làm một đĩa thiệt bự!


Tui ngồi mà ngao ngán cho tình đời đen bạc. Chưa biết phải làm gì, bỗng nhiên nó quay sang nhìn cái đĩa bóng loáng không một miếng hành của tui nhoẻn miệng cười hỏi:
- Bồ muốn ăn miếng trứng của tui hông?

Ơ! Tui có nghe lộn hông trời? Sợ mình lãng tai nên giả bộ không nghe. Nàng lấy đôi đũa chỉ vào miếng trứng vàng óng ánh nói lần nữa, vẫn cái giọng trống không
-Ăn miếng trứng này nha?

Lần này thì nghe đã rõ ràng. Trong mấy giây, đầu óc tui đấu tranh tư tưởng dữ dội lắm. Không biết tui suy nghĩ được những gì, và ôn được bao nhiêu bài công dân giáo dục về phép tự trọng, " nghèo cho sạch rách cho thơm". Chỉ biết cái đầu tui nghĩ gì mặc kệ nó, cái cổ tui ngoan ngoãn gật cái cụp. Nàng lấy muỗng xúc nguyên miếng trứng bỏ sang đĩa tui. Chưa hết, lại còn sớt gần nửa đĩa bột chiên của nó sang bên tui luôn.
Và đó là lần đầu tiên tôi biết mùi vị của bột chiên có trứng. Tôi quên không biết mình có nhớ mà cám ơn hay không nữa ? Hic!.

Tuần sau tui không dám tới ăn xe bột chiên đó nữa, sợ gặp lại nàng chắc tui sẽ mắc c lắm. Không quen, không biết, người ta mới mở lời là ưng cái rụp. Thiệt là xấu hổ. Tui định bụng sẽ có đủ năm chục mua một đĩa có trứng trả lại. Trong lúc chưa trả được thì đành tạm lánh mặt vậy.

Tui tạm lánh mặt, nhưng vẫn kín đáo để ý nàng bởi vì trường Gia Long cũng đâu cách trở xa xôi gì cho cam. Chỉ qua một đoạn đường từ xe bột chiên là tới trường nàng rồi nên lâu lâu tui vẫn dễ dàng thấy nàng vẫn tới ăn bột chiên như thường lệ. Chỉ khác là mỗi lần tới, trước khi ngồi xuống ghế nó đều nhìn dáo dác chung quanh như tìm kiếm ai thì phải. Rồi nhiều chuyện xảy ra. Tui tốt nghiệp đại học và được chuyển lên Bờ Lao công tác .Tôi trôi nổi đời mình qua bên này bờ đại dương, không có dịp gặp lại cô nàng Gia Long đó để mà trả lại miếng trứng chiên.

Một hôm, tôi ngồi chơi và không hiểu sao bỗng hát nghêu ngao như vầy: “Hẹn chiều nay mà sao không thấy em. Miếng trứng chiên rồi biết trao về ai”. Chưa kịp hát tiếp câu nhạc chế từ bài hát của Trần Thiện Thanh thì chị vợ tui xuống chơi. Bà chị nhìn thằng em vợ tay còn bế thằng Út trong lòng đang nhấm nháp ly cafe dở mà cười:

- Nay thằng em tui thèm bột chiên hay sao mà lại hát có trái trứng trong đây.
- Ủa chị cũng thích bột chiên nữa hả ? Em không biết luôn;
-Có bao giờ hỏi đâu mà nói! - Chị nguýt tui một cái thiệt dài.

Ờ nhỉ. Sống cạnh nhà nhau gần ba năm. Con bé đầu đã gần 2 tuổi, còn thằng Út tui bế ngang hông, lần đầu tôi nghe chị nói thích món bột chiên, mà thôi kệ, tui hỏi vu vơ:
-Vậy hồi đó chị ăn bột chiên ở đâu.
-Vườn Tao Đàn đó.
- Hay nhỉ! Vườn Tao Đàn mà khúc nào?

Chị nhíu mày, suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu:
-Vườn Tao Đàn rộng quá, khó nói khúc nào. Chỉ nhớ là chị học trường Gia Long cứ chiều thứ bảy là đi ăn bột chiên gần công viên.

Tui suýt nữa la lên. Cái xe bột chiên này tôi còn lạ lùng gì, hỏi lại cho chắc ăn
-Có phải xe bột chiên của ông Tàu đầu trọc lóc không?

Chị cười ngất:
-Đúng rồi, ổng chứ ai. Em cũng biết ổng hả? Mà hình như cả vườn Tao Đàn chỉ có một cái xe bột chiên đó thôi. Công nhận ngon hết xẩy. Tuần nào chị cũng làm một đĩa.
Hừ, đâu phải ngon hết xẩy, ngon nhất thế giới mới đúng!

Tui chịu không nổi nữa, hồi hộp hỏi
- Chị nhớ hồi đó ăn bột chiên có khi nào cho một thằng sinh viên ăn mặc rất bảnh bao nhưng lúc nào cũng chỉ ăn dĩa bột chiên không trứng hông ?

Chị phá ra cười nắc nẻ:
- Có chớ! Nói chớ tức cười lắm em. Chị nhớ hồi đó tuần nào cũng ngồi ăn với một thằng. Tội nghiệp. Nhà nó chắc nghèo lắm cho nên nó chỉ ăn bột chiên không trứng mà thôi. Có bữa chị thấy “thằng nhỏ” ăn rồi mà còn thòm thèm nhìn sang cái đĩa chị hoài thấy thương ghê, chị hỏi nó có muốn ăn trứng không chị cho. Trời ơi em biết sao không, nó gật đầu chịu liền đó . Tức cười quá… Ủa mà sao em biết chuyện này ?


Tự nhiên, một ký ức nhẹ nhàng lan tỏa đến căn phòng khách vốn tràn đầy sự sôi nổi bỗng dưng im lặng hẳn đi, thấm đượm sự hoài niệm. Nàng ngưng lại, trợn mắt nhìn tui mấy giây, rồi la lên:
- À thì ra...

Duy Cao

Nhận xét